LMH Tuấn - Ngày Đại tướng Võ Nguyên Giáp mất đi (dù dư
luận có nhiều chiều hướng nhận định khác nhau), với tôi – đó là thời điểm mà
giá trị niềm tin, giá trị sống lớn nhất và cuối cùng của chế độ được tiễn
đưa.
Cũng bởi thế hệ trẻ thời đại Hồ Chí Minh hiện
nay là thế hệ vứt đi. Nơi mà niềm tin của giới trẻ không được gây dựng – phát
triển mà ngược lại luôn bị phá bỏ, đạp đổ. Vì thế mà giá trị sống luôn niềm
trong tình trạng lung lay, khủng hoảng.
Sự khủng hoảng niềm tin đó hình thành nên một
xã hội bất ổn, đạo đức suy đồi, chính trị hủ hóa, văn hóa hỗn tạp, kinh tế
trượt dốc không phanh... Và cái bức tranh tạp màu đó lại quay trở ngược tấn
công vào niềm tin – giá trị sống của giới trẻ.
Thành ra, giới trẻ bất mãn nhìn vào nền kinh
tế định hướng hút tài nguyên đi bán, là nền xã hội dụ dỗ nhau bằng những sản
phẩm độc hại, là nền văn hóa – giáo dục thành tích, đục khoét... Một Việt Nam
với đầy bất ổn và sự giả tạo với nụ cười cay đắng, nhưng họ vẫn không hiểu tại
sao mình lại không thể thay đổi được điều đó – hiệu chứng bất lực mới chăng?
Không! Không! Không! Không phải giới trẻ bất
lực trước những điều đó. Mà chính cái thứ chính trị dơ bẩn mang tên Bộ chính
trị - nước CHXHCN Việt Nam đã khiến giới trẻ bất lực.
Một ngày nhàn rỗi, thử bật VTV1 lúc 7h hay tìm
đọc các trang báo (điện tử hoặc chính thống), sẽ thấy không ít các chính trị
gia nước nhà, doanh nhân thành đạo “chém gió, diễn hề” trước bàn dân thiên hạ
mà không biết ngượng. Họ không biết là mình đang sống ở thế kỷ 21 hay họ vẫn
nhầm tưởng người dân vẫn còn sống ở thế kỷ 20, 19?
Rời tivi, ra ngoài xã hội thì chỉ thấy rặt một
xã hội chỉ biết hôm nay, không biết đến ngày mai. Một xã hội “sống chế mặc bay”
từ dân đến quan theo đúng nghĩa. Từ những người thiếu niên mới chập chững lớn
đến những ông già chính trị gia. Họ sống bằng thủ đoạn, lọc lừa, bằng phương
chấm “đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn”, bằng sự bôi trơn, bằng cái thay
trắng đổi đen, gạ tình lấy điểm, gạ điểm lấy quyền, những cái chết bất chợt từ
trên trời rơi xuống... Vậy thì trông mong gì?
Tôi cố gắng vực dậy niềm tin cuộc sống, xã
hội, chế độ này bằng cách tìm hiểu, cái nguồn gốc của vấn đề khủng hoảng niềm
tin là gì? Tôi như mịt mù trong sự tìm kiếm đó cho đến khi tôi và nhiều bạn trẻ
lên tiếng về thực trạng chính trị - xã hội nước nhà. Và ngay lập tức bị an ninh
mời đi uống nước, gia đình, nơi học tập – công tác thậm chí chỗ tá túc bị bị
quấy nhiễu. Vì cái tội “không lo làm việc, học tập để cống hiến xã hội, xây
dựng đất nước” mà lại đi làm ba chuyện trên trời dưới đất, phê phán chính quyền,
phê phán xã hội – nói gọn lỏn là được an ninh gán cho cái tội “làm chính trị”.
Khủng hoảng giá trị sống vì niềm tin sống ở
các khía cạnh xã hội-thể chế bị lung lay, phá bỏ. Các khía cạnh xã hội đó bị
khủng hoảng vì một nền chính trị khủng hoảng và tìm cách giấu diếm sự khủng
hoảng.
Nhưng chính trị là gì? Chính trị là gì mà an
ninh – mật thám của nước CHXHCN Việt Nam – một nước đang hướng có khẩu hiệu
hướng tới “xã hội công bằng, dân chủ, văn minh” lại lo sợ người dân, tri thức,
trong đó có giới trẻ quan tâm/ liên quan đến? Chính trị là gì mà khiến thạc sĩ,
tiến sĩ của một trường phải run rẩy, luồn cúi trước đám an ninh – mật thám,
hống hách – đe dọa trên ngôn từ, văn bản ngăn cấm sinh viên tham gia, tìm hiểu
về nền chính trị quốc gia? Chính trị là cái quái gì mà sao từ miệng, văn bản
chỉ đạo của an ninh – mật vụ lại nặng nề, nhạy cảm đến thế? – Nếu nói như
Bertolt Brecht thì ta mới biết, vì “kẻ dốt nát tệ hại nhất chính là kẻ dốt nát
về chính trị. Hắn không nghe gì cả, không thấy gì cả, không tham gia bất cứ vai
trò gì trong đời sống chính trị. Có vẻ như hắn không biết là chi phí sinh hoạt,
giá cả của đậu, của bột mì, tiền thuê nhà, giá cả thuốc men...tất cả đều phụ
thuộc vào các quyết định chính trị. Hắn thậm chí còn tự hào về sự thiếu hiểu
biết chính trị của mình,ưỡn ngực ra mà khoe ta đây ghét chính trị. Đứa ngu dốt
này không biết rằng chính sự thờ ơ với chính trị của hắn mà từ đó nảy sinh nạn
mại dâm, trẻ em bị bỏ rơi, nạn cướp bóc, và tệ hơn tất cả là nạn quan chức tham
nhũng tay sai của các tập đoàn bóc lột đa quốc gia.”
Ra là vậy. Chính vì nền chính trị bịt miệng
người dân để khiến cho người dân, giới trẻ trở nên “mù lòa chính trị” nhằm mục
đích không cho họ thấy những kẻ đang làm chính trị đã khiến cho mọi thứ trở nên
hỗn loạn, suy đồi về mọi mặt. Những kẻ cơ hội, những chính trị gia phi nhân
tính (Bộ chính trị) đang nắm vận mệnh quốc gia hình chữ S đang và đã gia tăng
để che giấu điều đó.
Do đó, trong khi tìm cách ngăn người dân, giới
trẻ tìm đến chính trị hoặc những thứ tương tự như chính trị thì các chính trị
gia, các đàn anh, chị trong các đoàn – hội – nhóm nhà nước (vốn là cánh tay đắc
lực của Bộ chính trị) CHXHCN Việt Nam lại tìm thêm cách để gia tăng niềm tin
cách mạng ở thanh niên một cách bâng quơ.
Niềm tin đó là gì:
- Niềm tin Hiến pháp 2013 – QH Khóa 13 sẽ được
sửa đổi để đất nước vươn lên?
- Niềm tin Nguyễn Bá Thanh – Ông vua đất ở Đà
Nẵng sẽ là một Bao Thanh Thiên nơi đất kinh kỳ?
- Niềm tin Nguyễn Tấn Dũng – Từ chức vì tham
nhũng hoặc mạnh tay đưa nước Việt Nam trở thành một nước dân chủ với cương vị
Tổng thống không xa?
- Niềm tin Nguyễn Thị Kim Tiến – Từ chức vì
các vấn đề nảy sinh quá nóng ở ngành mà bà ta không thể giải quyết được?
- Niềm tin các anh CSGT - 'Mỗi ca trực của
CSGT chỉ mua được cái bánh mỳ' như ông tướng Quang phát biểu?
- Niềm tin Việt Nam - Xếp thứ 116 trên tổng số
177 về xếp hạng các quốc gia và vùng lãnh thổ dựa trên cảm nhận về mức độ tham
nhũng trong khu vực công là do bọn đế quốc đánh phá cách mạng?
- Niềm tin bà Phan Thị Ninh (Giám đốc Sở Y tế
Hà Tĩnh) – người làm đơn xin được “chuyển ra” Hà Nội không phải vì bà ta biết
mình không thể tại vị, và việc khi chuyển sang đơn vị mới sẽ còn có nhiều liên
đới trách nhiệm?
- Niềm tin ông Nguyễn Thành Khương – nguyên
Giám đốc Trung tâm Giáo dục thường xuyên huyện Buôn Đôn bị Sở GD&ĐT Đắk Lắk
kỷ luật – cách chức vì liên quan đến việc làm giả, ký khống học bạ là một sự vu
oan của phía điều tra?
- Niềm tin ông Nguyễn Thanh Chấn là có tội và
200kg heroin bị lọt là do máy hư đúng lúc; thủy điện xả lũ...gây chết người,
mất của người dân là đúng quy trình...
- Niềm tin ông Phó Chủ nhiệm Ủy ban các Vấn đề
xã hội của Quốc hội Bùi Sỹ Lợi đã nói đúng về nguyên nhân vỡ Quỹ BHXH là do
Tuổi hưu quá thấp là đúng!
Niềm tin, niềm tin & niềm tin. Những niềm
tin cách mạng đó bị thực tiễn đánh bạt tay và cũng vì thế, càng kêu gào “giới
trẻ có niềm tin cuộc sống, niềm tin xã hội, niềm tin chế độ” thì hiệu ứng càng
ngược lại. Vì thế, giới trẻ lại tìm về với quá khứ, đôi khi chỉ qua một vài
dòng chữ được viết ở thế kỷ trước.
Ví như:
- Tiêu gần nửa tỷ để làm những đường ô tô mà
trên đó không hề lưu thông một tấn hàng hoá nào; để xây dựng những dinh thự và
phòng giấy cho đám công chức đang mọc đầy rẫy lên ở Đông Dương như cỏ cây vùng
nhiệt đới; trong khi ấy thì những công trình đã được thừa nhận là cần thiết và
đã được Nghị viện thông qua, lại bị bỏ rơi!
- Để xoa dịu lòng công phẫn, người ta vờ phái
sang đó một viên thanh tra. Viên thanh tra này kiểm tra giỏi đến nỗi chưa thèm
xét gì đến đơn khiếu nại của nhân dân đã cuốn gói chuồn thẳng tìm chỗ bổ dụng
bạn bè con cháu thân thuộc và bọn vận động bầu cử của những bậc quyền thế có
thể làm chỗ dựa cho mình “So với bọn viên chức thuộc địa thì những tên cướp
đường còn là những người lương thiện!”.
- “Sau khi cướp hết những ruộng đất màu mỡ,
bọn cá mập đánh vào những ruộng đất cằn cỗi những thứ thuế vô lý gấp trăm lần
thuế đất thời phong kiến”. Những người mất ruộng khiếu nại. Người ta bắt họ bỏ
tù.
- Thi hành một chính sách ngu dân triệt để.
Cho nên, theo sắc lệnh năm 1898, báo chí bản xứ phải chịu kiểm duyệt trước khi
in.
- Mỗi năm, vào kỳ khai giảng, nhiều phụ huynh
phải đi gõ cửa, chạy chọt mọi nơi thần thế, có khi chịu trả gấp đôi tiền nội
trú,
- Trong số 12 triệu đồng của ngân sách Nam Kỳ,
thì l0 triệu đã tìm đường chui sâu vào túi các ngài viên chức rồi.
- Tôi gọi báo là một tờ báo về chính trị, về
kinh tế hay vǎn học như ta thấy ở châu Âu và các nước châu á khác, chứ không
phải một tờ do chính quyền thành lập và giao cho bọn tay chân điều khiển, chỉ
nói đến chuyện nắng mưa, tán dương những kẻ quyền thế đương thời, kể chuyện vớ
vẩn, ca tụng công ơn của nền khai hoá và ru ngủ dân chúng. Báo đầu độc người ta
như thế, thì ở Đông Dương cũng có ba hay bốn tờ đấy.
- Cấm ngặt những tờ thông tin ấy không được đả
động gì đến những vấn đề chính trị hay tôn giáo, mà chỉ được đǎng những tin tức
thông thường, những vấn đề xét ra có lợi cho Nhà nước.
Cái quái gì thế này? Ai đã viết những dòng
này, ai đã viết những dòng đi sâu vào vùng cấm của an ninh – mật vụ thế
này?
Và đau đớn hơn cả là giới trẻ lại có niềm tin
vào những dòng chữ được viết cách đó gần 1 thế kỷ đó chỉ bởi nó phản ánh quá
đúng về thực trạng xã hội hiện tại. Bất ngờ hơn cả là người viết là người đã
sáng lập ra chế độ mà giới trẻ đang mất niềm tin này – Nguyễn Ái Quốc (Hồ Chí
Minh). Và giới trẻ lại có niềm tin, niềm tin vào giá trị thực tiễn của những
dòng chữ trên ở thời kỳ hiện tại. Niềm tin vào chế độ này, xã hội này là một
niềm tin về sự kéo dài của xã hội thực dân – phong kiến trước đó, dưới lớp vỏ
mĩ miều “XHCN” chứ không phải điều gì đó tốt đẹp mà chính quyền đang cố gắng
chuyển tải đến giới trẻ.
Còn với chế độ - xã hội hiện tại, chính quyền
tìm cách xoa dịu sự bất mãn của giới trẻ bằng các liều vắc-xin tuyên truyền lẫn
đe dọa. Nhưng không ai biết rằng nó phản tác dụng đến dường nào. Cũng giống như
mỗi ca trực của CSGT chỉ đủ mua 1 ổ bánh mì trên tuyên truyền, nhưng người dân
nói chung, giới trẻ nói riêng lại nghĩ... đó là bánh mì kẹp... thịt dân.
Chỉ vì nền chính trị trở nên kệch cỡm, đổi
chác. Mọi con mắt nhìn vào chỉ thấy lợi ích cá nhân, lợi ích nhóm lên ngôi
trong khi miệng bô bô “vì nhân dân, vì quốc gia” thì niềm tin vào xã hội – đạo
đức – văn hóa – kinh tế còn có sao?
Niềm tin ấy gắn liền với sự bất mãn, nhưng sao
họ không dám đứng lên thay đổi, lẽ nào chế độ - xã hội này “mị dân”; “ru ngủ”
thanh niên tinh vi hơn, thủ đoạn hơn so với chế độ mà Nguyễn Ái Quốc đã từng
đau đớn chắp bút để viết nên.
Hay thế hệ trẻ hiện nay là thế hệ... vứt bỏ!
No comments:
Post a Comment